Hẳn mọi người đều đã biết dimsum là gì nhưng không phải ai cũng biết dimsum có bắt nguồn từ đâu. Có rất nhiều câu chuyện được lưu truyền trong dân gian về Dimsum hay còn gọi là điểm tâm. Hãy cùng đọc về 1 câu chuyện khá lạ về nguồn gốc của chữ điểm tâm nhé!
Tương truyền vào một ngày đẹp trời, Tô Thức đi ngang qua một tiệm hớt tóc. Lúc ấy, ông nhìn thấy một ông lão đang đứng hớt tóc cho mọi người. Đợi ông lão hớt xong cho mọi người, Tô Thức liền hỏi: “Ông lớn tuổi rồi, ngày nào cũng đứng hớt tóc cho người ta như vậy, sức khỏe có chịu được hay không?”
“Cố gắng kiếm 3 bữa ăn thôi! Trước đây nhà tôi cũng có mở quán bán đồ ăn, nhưng sau đó mấy năm thì gặp hạn hán, không có lúa mạch, không có chỗ nào cung cấp hết, nên tôi đành đóng cửa tiệm. Mấy năm gần đây cũng muốn mở lại quán, nhưng đáng tiếc là tôi chưa có đủ vốn.” Sau khi nghe xong, Tô Thức liền ngỏ lời cho ông lão mượn vốn để ông lão có thể kinh doanh.
Ngày thứ 2, Tô Thức tới tiệm hớt tóc để đưa tiền cho ông lão. Sau đó Tô Thức nói với ông lão: “Ông ơi! Hay là con làm cho ông 1 tấm bảng hiệu nha!” Vừa dứt lời, ông đã lấy 1 tấm gỗ và viết lên đó chữ TÂM (心).Nhưng chữ TÂM này lại thiếu 1 dấu chấm ở giữa (心). Do ông lão không biết chữ nên ông chỉ cám ơn và liền treo bảng lên mà không hề thắc mắc gì.
Ngày quán ăn khai trương, quán ăn rất đông khách, trong những vị khách đến có những người thư sinh, họ thấy bảng hiệu đều khen chữ đẹp, thế nhưng lại tiếc thay khi viết thiếu 1 dấu chấm. Những người thư sinh này sau đó liền truyền miệng nhau về bảng hiệu đẹp nhưng thiếu nét. Và cứ thế, Miệng truyền miệng, quán ăn của ông lại càng đông khách hơn.
Một hôm, Tô Thức nhớ lại chuyện ông lão, thầm nghĩ không biết hoạt động của quán như thế nào nên ông quyết định tới đó xem thử. Khi ông tới trước quán ăn của ông lão, cảnh tượng trước mặt là quán đông người đến không còn chỗ ngồi. Ông lão thấy Tô Thức liền chạy ra nói lời cảm ơn. Và ông lão cũng đem chuyện những chàng thư sinh tới quán mình kể cho Tô Thức nghe. Sau khi nghe xong, Tô Thức gật đầu bảo đúng rồi quay sang bảo ông lão tháo bảng hiệu xuống, lúc này Tô Thức mới thêm lại 1 nét chấm vào chữ trên tấm bảng. “Con viết chữ “Tâm” trên tấm bảng này, bây giờ thêm 1 chấm “Điểm”. Như vậy gọi là Điểm tâm.” Ông lão nghe xong liền cười bảo: “Được! Vậy thì gọi là điểm tâm.” Từ đó, từ điểm tâm trở thành cụm từ chỉ những món ăn của quán ông lão.